Review phim Giác quan thứ 6 | The Sixth Sense 1999

Giác quan thứ 6 | The Sixth Sense 1999 – Lớp học cậu bé câu buồn chán ngồi nghịch bút chì. Lúc này thầy giáo dạy lịch sử bỗng hỏi cả lớp. Có em nào biết một trăm năm trước nơi mà trường ta xây dựng nên là gì không nhỉ? Các bạn học sinh **** lặng không một ai trả lời. Câu nhìn nó xung quanh rồi rụt rè giơ tay. Là nơi treo cổ người ạ. Đáp án của câu. Khiến tất cả các bạn trong lớp bàng hoàng. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về cậu bé. Đương nhiên thầy cũng không ngoại lệ. Em đã nghe được điều đó ở đâu vậy. Thực ra câu chẳng hề nói sai một chút nào. Cậu biết nơi đây từng là pháp trường treo cổ. Bởi cậu đã tận mắt nhìn những lời khốn khổ bị treo cổ bởi sợi dây thừng to dài.

Những hồn ma đó luôn lảng vảng xung quanh cậu. Không những ở trường học mà ngay cả ở nhà mình. Câu cũng không thoát khỏi sự đeo bám đó. Có những lúc chúng đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp. Vừa khóc vừa cho cậu xem những vết thương ở cổ tay. Có lúc chúng lại lượn đi lượn lại ở hành lang. Thậm chí còn mời cậu chơi trò chơi với chúng. Dường như chúng không biết rằng bản thân chúng đã chết rồi. Giờ chỉ là hồn ma mà thôi. Sống trong hoàn cảnh như vậy đã khiến cậu vô cùng cô đơn và lạc lõng.

Trong nỗi sợ hãi không nguôi. Cậu dùng tấm vé làm thành một cái lều nhỏ. Mỗi khi chúng đến tìm câu thì cậu sẽ lập tức trốn vào trong đó. Rồi mở đèn pin lên chiếu sáng những bức tượng nhỏ của các vị thần mà câu đã xếp sẵn. Nhờ vậy cậu bé dần dần vượt qua khỏi màn đêm u tối. Là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng được nhiều người biết đến. Để ghi nhận những thành tựu đóng góp của thị trường đã trao tặng bằng khen thành tích xuất sắc cho ông. Tối đó khi ông cùng vợ đang định ăn mừng.

Thì đúng lúc đó chẳng biết từ khi nào một gã đàn ông trần chuồng đã đập vỡ cửa kính lẻn vào quảng ông. Vừa an ủi vợ vừa nhắc cô hãy bó sát. Hai vợ chồng không ngờ rằng gãnh xăng bắt đầu kích động. Hắn vừa khóc vừa nói bản thân là bệnh nhân cũ của ông. Từ sự sợ hãi. Bác sĩ bỗng tỏ vẻ kinh ngạc. Trong tức thời ông chẳng thể nhớ ra người đàn ông này rốt cuộc là ai. Ông không nhớ tôi ư. Người hùng. Tôi đã chờ đợi mười năm rồi. Vanh xăng. Anh là cuối cùng đã nhớ ra người bệnh nhân đã từng khám mười năm trước của ông. Ông không ngờ rằng hiện giờ bộ dạng của vanh xăng lại khổ sở thảm hại như thế này. Định an ủi vanh xăng để anh ta bình tĩnh lại.

Nhưng không vanh xăng đã chẳng thể khống chế được cảm xúc được nữa. Ông đã bỏ rơi tôi. Ông đã bỏ tôi tiếp tục khuyên nhủ ông muốn vanh xăng cho ông một cơ hội sửa chữa nữa tuy nhiên đáp lại lời nói nhẹ nhàng của anh ta rút ra khẩu súng đã giấu sẵn câu chuyện của người bệnh nhân vanh xăng đó đã khiến lâm sâu vào nỗi tự trách bản thân một năm sau ông đã tình cờ quen biết câu và nhận điều trị cho cậu điều đặc biệt là cậu bé này có những triệu chứng tương đồng với vanh xăng bố mẹ họ đều ly hôn sống cách biệt có thể bị rối loạn nhân cách thậm chí trong mắt người khác cả vanh xăng và câu đều bị coi là kẻ lập dịm còn nhận thấy được kỳ lạ là những bức ảnh từ nhỏ cho đến lớn của Câu đều xuất hiện một tia sáng dị thường làm quen với Câu.

Vì muốn chữa khỏi bệnh cho cậu và cũng là để phần nào bù đắp cho sai lầm của ông đối với lần đầu tiên đi theo câu đến nhà thờ gần đó câu một mình ngồi chơi với những mô hình của cậu lúc này ông để ý tới trên cánh tay của Câu in hẳn những vết thương nhưng dường như cậu bé không muốn nói chuyện nhiều với nên chẳng mấy chốc đã quay người bỏ đi lần thứ hai đến nhà của Câu đúng lúc đó cậu bé vừa đi học về để cho mẹ yên tâm phải lo lắng. Câu đã cố tỏ vẻ như bao đứa trẻ bình thường khác.

Nhưng khi mẹ của cậu vừa rời đi. Câu lại trở về với dáng vẻ buồn bã ủ rũ mọi ngày. Mà tất cả những điều đó đều nằm gọn trong đôi mắt nhạy bén của tỏ ý muốn chơi cùng câu. Nhưng có vẻ cậu bé không tin tưởng ông cho lắm. Cậu liền dần từng bước một. Về phía cửa ra vào rồi nói với chú có biết giờ cháu đang nghĩ gì không. Không chú không biết. Cháu đang nghĩ chú là người tốt. Nhưng chú không thể giúp cháu. Vừa dứt lời. Câu buồn bã bỏ đi. Tuy nhiên không hề có ý định từ bỏ. Lần thứ ba hai người gặp ông đã cùng cậu đi bộ đến trường. Câu nói với ông trong mắt người khác cậu chính là một kẻ dị, quái thai. Thế nhưng nghe xong đã vội vàng quên bảo câu.

Cháu đừng nghe lời bọn họ. Bọn họ đang nói dối đấy thôi. Vừa dứt lời. Câu kinh ngạc nhìn ông. Dường như lời động viên đó của đã khiến cho cậu bé tin tưởng và gần gũi với ông hơn. Buổi tối ngày hôm đó. Câu đã kể sự thật kinh khủng mà cậu che giấu lâu nay cho nghe. Cháu có thể nhìn thấy người chết. Cháu có thường xuyên thấy họ không? Lúc nào cũng thấy. Đây là bí mật ẩn giấu suốt bấy lâu nay của câu. Thế nhưng lại không thể tin tưởng vào những điều cậu bé nói. Ông cho rằng câu đã mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng. Tự nhận thấy bản ông không thể giúp được câu trị liệu được hoàn toàn căn bệnh của cậu ngày hôm sau ông đến gặp câu và nói với cậu chú định gửi cháu cho bác sĩ các phụ trách câu nghe vậy nghẹn ngào bảo bằng đôi mắt đẫm nước chú tin bí mật của cháu phải không chú không biết nói sao nữa câu làm sao chú có thể giúp cháu nếu chú không tin cháu sau khi hồi tưởng mọi chuyện khi câu liền lật tỉnh lại đoạn băng ghi âm ông nói chuyện cùng với anh năm đó điều bất ngờ là lần này ông đã nghe ra được một vài âm thanh kỳ lạ khi điều chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất ông đã nghe thấy một tiếng nói lạ lẫm trong đó đúng vậy đó chính là âm thanh của hồn ma tôi không muốn chết lúc này đã hiểu ra mọi chuyện.

Những gì vanh xăng và câu kể cho ông nghe. Đều là sự thật. Bọn họ không hề điên. Mà họ chỉ là nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy được. Vội vàng chạy đến nhà thờ tìm câu. Ông nói với cậu chú đã biết cách giúp cháu rồi. Những hồn ma đó đến tìm cháu. Không phải để hại cháu. Mà họ muốn cháu lắng nghe. Câu nghe vậy nửa tin nửa ngờ vào lời của quả nhiên khi tối đến hồn ma lại xuất hiện. Khiến cậu hoảng sợ vội vã bỏ chạy. Nhưng lần này cậu nhớ tới những gì mà bác sĩ nhắc nhở nên đã cố gắng tiến đến gần nó. Dù cho thâm tâm câu hãi tộc độ. Cậu tử từ kéo tấm vải màu đỏ ra. Lần này người chết là một cô bé tên ngày hôm sau dẫn cậu đến đám tang của mọi người nói cô bị mắc bệnh ung thư qua đời. Nhưng cô biết sự thật không phải như vậy. Nhân lúc mọi người không chú ý.

Hai người họ lẻn vào trong phòng của cô rón rén đi vào thì đột nhiên một bàn tay dưới gầm giường vươn ra túm lấy chân cậu khiến cậu hoảng sợ ngã ra đất. Hóa ra đó là hồn ma của cô bé đưa cho cô một chiếc hộp gỗ. Theo ý nguyện của cậu trao chiếc hộp đó cho bố của cô bé. Chiếc hộp được mở ra bên trong là một cuộn băng ông vội vàng mở ra xem. Ban đầu người bố tưởng đó là sở thích của con gái trước khi mất. Nhưng không đột nhiên quấn băng chuyển cảnh. Hình ảnh xuất hiện một người phụ nữ đến đưa thức ăn cho đang ốm. Nhưng lúc không chú ý. Cô ta đã lén bỏ thuốc độc vào trong đó. Trong thấy cảnh tượng kinh hoàng. Người bố vô cùng tức giận. Hóa ra con gái yêu quý của ông. Đã bị mẹ kế đầu độc chết. Cô đã khiến con bé ôm mãi. Ở bên ngoài cô đưa đồ chơi cho em gái của rồi bảo cô bé chị Kyrer sẽ luôn bảo vệ em. Kể từ đó về sau cô không có các hồn ma nữa. Trái lại cậu còn nhiệt tình giúp đỡ bọn họ. Thậm chí Câu và họ đã trở thành những người bạn thân thiết. Cậu cùng với nhóc cùng lớp ngày một thân thiết. Câu cởi mở hòa đồng hơn xưa rất nhiều.

Câu còn tham gia vào buổi biểu diễn văn nghệ của trường. Đóng vai chính của vở kịch. Trông thấy Câu vui vẻ với các bạn ở trên sân khấu. Nở nụ cười mãn nguyện. Vậy là sứ mệnh của ông đã hoàn thành rồi. Đến chào tạm biệt với Câu. Câu đáp. Chúng ta sẽ còn gặp lại không ạ. Vui vẻ trả lời. Hẹn mai gặp lại Câu. Sau khi hoàn thành được ước nguyện bao lâu nay bác sĩ Manco vui vẻ đi về nhà trong suốt khoảng thời gian này ông đã đặt hết mọi sự chú ý vào câu mà xa cách với vợ thậm chí vào ngày lễ kỷ niệm kết hôn vợ của còn không nói chuyện với ông ông muốn giải thích rõ ràng với vợ nhưng vợ lại chẳng hề cho ông cơ hội luôn khóa chặt phòng ngủ của hai vợ chồng lại bây giờ mọi việc đã hoàn tất đã có thể trở về bù đắp những ngày tháng lạnh nhạt đã qua tuy nhiên khi ông trở về người vợ lại giống như trước kia bà ngủ quên trên chiếc ghế sofa ở phòng khách còn TV thì đang chiếu đoạn phim ghi hình buổi đám cưới hai người.

Nhìn vào vợ thấy bà lộ rõ vẻ mặt đau thương. Trong giấc mơ bà buồn bã nói. Tại sao vậy sao anh lại bỏ em? Anh không bỏ em? Vợ ông chuyển mình khiến một chiếc nhẫn rơi xuống. Đó rõ ràng là nhẫn cưới của mà. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ông không đeo nhẫn cưới ư. Lúc này một ý nghĩ đáng sợ đã nảy ra trong đầu bọn họ không biết bản thân đã chết. Họ chỉ có thể nhìn thấy những thứ mà họ tin tưởng. Nhớ lại lời của câu nói vào đêm hôm đó. Hóa ra sau khi bị vanh sang bắn. Ông đã chết ngay tại chỗ. Từ đó đến nay ông vẫn luôn ở dạng hồn ma. Mà chỉ có câu nhìn thấy được chẳng trách vợ chẳng để ý tới ông. Bởi vì bà vốn không nhìn thấy cánh cửa trước giờ ông không mở được đã bị chặn kín. Vợ vẫn luôn nhớ tới ông. Một mình bà trải qua ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.

Một mình bà uống loại rượu vang mà trước kia chồng yêu thích. Mãi cho đến bây giờ ông mới hiểu ra trong tim của vợ vẫn luôn in đậm hình bóng của ông. Đoạn cuối của phim. Nói lời tạm biệt với vợ. Lúc này dường như bà đã nghe thấy những lời ông đã nhắn nhủ ngủ ngon nhé. Em yêu ngủ ngon giác quan thứ sáu là bộ phim kinh điển của Mỹ vào năm một chín chín chín. Ngoài những yếu tố kinh dị. Bộ phim đem đến cho người xem những bài học quý giá về tình thân. Các bạn thân mến. Hôm nay đến đây là kết thúc rồi.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Vi vu Quảng Ninh - Tất tần tật du lịch Quảng Ninh
Logo